Thứ Hai, 18 tháng 11, 2013

Kỷ niệm 5 tháng gặp nhau !



  Ngày 15.11 lại đến, nó đến trong nỗi bàng hoàng của bao người dân quê em Tuy Phước khi phải hứng chịu một trận lụt lịch sử đã cướp đi bao thứ quý giá. Em đã khóc, giọng em buồn chẳng cất nên lời, còn tôi thì lặng người.
  Hôm sau đó, một buổi chiều thứ 7 trời bổng nắng nhẹ, trong chiếc váy trắng xinh xắn em ngồi bên cạnh tôi và trãi cùng tôi nỗi lòng, hai đứa còn tung tăng ra công viên Đống Đa ngắm biển đến mãi tận chiều tối. Ánh mắt em lại một ánh nhìn xa xăm, ánh mắt buồn thêm phần mệt mỏi vì em đã thức cả đêm qua chỉ mong chờ nước xuống thấp để kịp về cùng mẹ chung tay khắc phục hậu quả của trận lụt kinh hoàng. Tôi động viên em bằng tất cả tấm lòng, hi vọng rằng mọi thứ ngày mai đây sẽ tươi đẹp hơn. Cuối chiều, khi mặt nước của biển chốn công viên cũng đã thêm đậm bởi màn tối bao trùm, tôi đưa em đi về trên chiếc xe Dream cũ kỷ mà ngày nào tôi vẫn thường chở em đi chơi, đi học,…Tôi còn nói đùa với em “ sẽ đến một thời điểm khi nhìn lại chiếc xe dream cũ kỷ này vẫn có thể chở em đi ngày nào, chiếc điện thoại gần như là cục gạch này mà vẫn có thể chụp hình em trong những bộ váy xinh xắn thì chắc đó sẽ là một kỷ niệm khó quên ”

  Tối ngày hôm sau đó, một buổi tối chủ nhật. Không như bao lần chúng tôi thường hẹn hò, em báo lại em bận dự sinh nhật đứa bạn,tâm trạng một cảm giác buồn lạ và chẳng muốn làm gì lúc này ngoài được nhìn thấy em. Thế rồi, tôi điện em để hỏi thăm tình hình, em bảo có thể ngồi uống nước cùng tôi tại quán Café Hương Xưa cạnh nhà trọ em, tôi vội chạy đến mà trong bụng vẫn chưa có chút gì, cảm giác lâng lâng khó tả. Tôi đến trước, gọi sẵn cho mình một ly nước cam, em đến liền ngay sau đó, tôi ngỡ ngàng khi nhìn thấy em trang điểm, những nét chấm phá trên khuôn mặt, đôi môi, hàng mi cong vút trong một chiếc áo sơ mi trắng sáng khiến em dường như là tâm điểm của mọi sự chú ý. Tôi ngồi uống nước và trò chuyện cùng em vui vẻ, em hỏi tôi nhiều về công việc chuẩn bị cho Gala mừng sinh nhật 2 năm của CLB do tôi làm chủ nhiệm, tôi hỏi em về những chuyện gia đình, học tập của em….chốc lát sau đồng hồ đã điểm gần 9h tối, tôi đi ăn với em một quán nhỏ quen đường rồi chúng tôi tạm biệt nhau !

Về đến nhà mà hình bóng em vẫn còn cứ quanh quẩn trong đầu. Vội gửi ngay cho em một tin nhắn : “ em yêu ơi ! tối nay em đẹp lắm ! ”

Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013

Chờ em !



Chờ em, một nỗi niềm khắc khoải
Đợi đến bao giờ anh hết hoài mong
Mượn lời thơ trao em vạn nỗi nhớ
Gửi theo mây, gió thổi về bên em !


Ngày mai nắng, ngày mai liệu có nắng?
Hay rồi mưa, mưa ướt sâu nỗi buồn
Vắng em, đời anh còn sương gió
Với bụi trần anh dấu nỗi niềm yêu


Biết yêu, anh đã biết khổ đau
Biết nhung nhớ,u sầu và chờ đợi
Biết nụ cười, khuôn mặt ấy dễ thương
Biết đôi môi nồng thắm những nụ hôn


Anh bỗng sợ em  hờ hững bước đi
Rồi quay lưng tất cả về dĩ vãng
Để anh đây một mình anh nước mắt
Chảy ngược tim, tê tái những nỗi đau


Dù thế nào thì anh vẫn  yêu em
Vẫn sâu sắc, chân thành và trong sáng
Vững tin ở em một tình yêu màu nhiệm
Ngày mai này ta dẫn lối yêu thương

Thứ Ba, 15 tháng 10, 2013

Kỉ niệm 4 tháng gặp nhau ....



   Thứ 3 ngày 15.10.2013, tại một quán quen, anh bên em trong một không gian quen thuộc và ấm cúng
   Mấy hôm trước đó, anh đã chuẩn bị sẵn cho em một món quà, một bức ảnh mà anh đã chụp và làm photoshop, em rất duyên dáng và xinh đẹp trong bộ áo dài truyền thống của phụ nữ Việt Nam.

  Anh còn giấu một bó hoa trong chiếc cặp và tặng em sau khi hai đứa đã ngồi nói chuyện với nhau sau gần nửa tiếng. Em cười nhẹ nhàng, đôi mắt buồn của em bỗng hiện lên màu vui tươi, lời bài hát “cảm ơn vẻ đẹp em” vang lên du dương giữa không gian của quán :
“Cám ơn em môi xinh rạng rỡ
Cám ơn em lung linh má hồng
Dường như thế giới như đang đổi thay
Và anh muốn nói cám ơn vẻ đẹp em
Cám ơn em lung linh gọi nắng
Cám ơn em sắc hương rạng ngời
Và cả thế giới sáng bừng cùng em
Và anh muốn nói cảm ơn vẻ đẹp em”
….Lòng anh thầm cảm ơn em đã đến , cho anh những cảm xúc nhẹ nhàng và mãnh liệt.

Tháng vừa qua em đã trải qua nhiều chuyện buồn trong tình cảm của mình, đôi lúc em thầm nhủ giá như em anh và em đừng gặp nhau thì anh sẽ hạnh phúc hơn. Anh chỉ có thể trả lời em là hạnh phúc của anh, vì vậy anh phải nắm lấy và vực dậy tất cả. Dẫu biết đường đời lắm lúc chênh vênh, nhưng anh tin một ngày nào đó nắng lên, cỏ dại sẽ hồi sinh, em và anh sẽ có bầu trời hạnh phúc cho riêng mình như lời kết cho bức thư mà em gửi cho anh :
"Nếu thương em
Xin anh hãy đợi
Đợi một ngày nắng đẹp
Đợi cỏ dại hồi sinh"
   Một tuần trôi qua với bao nhiêu là vất vả, anh và em như chạy đua cùng công việc và học tập nhưng khi gặp nhau cái hối hả thường ngày đã nhường chỗ cho sự nhẹ nhàng, em khẽ  ngã vào vai anh. Anh vuốt tóc em, làn tóc dài và mượt mà, cảm nhận từng hơi ấm khẽ qua làn tóc, anh thấy thương và yêu em nhiều hơn!!!


“Bao nhiêu đêm anh luôn trông mong một người là em đó
Khi cô đơn anh luôn nghĩ đến một người là em đó
Có biết bao dại khờ
Có biết bao đợi chờ
Riêng anh tưởng mình đang trong mơ
Và anh như thêm ngu ngơ vẩn vơ từ ngày mà em tới
Em mang cho anh bao yêu thương và một cuộc sống mới
Cứ lớn thêm từng ngày
Cứ vấn vương từng ngày
Những giây phút ta gần bên nhau...
Này em niềm hạnh phúc trong anh là được nắm đôi tay nhỏ bé của em
Hãy giữ mãi nụ cười ấy nhé...
Và ngàn lời yêu trong anh như tia nắng mai
Đang chờ đợi một ngày nào bình minh tới
Là khi em hé môi cười
Bao giây phút tuyệt vời
Mang ánh sáng cho tâm hồn anh”

Thứ Ba, 1 tháng 10, 2013

Vị ngọt trong đắng



" Gửi anh – chàng trai Xây Dựng "

Mưa vẫn rơi tí tách ngoài hiên và socola đắng ngắt.
Một nỗi buồn khó gọi tên và bóng tối bao trùm. Socola đắng tan dần, lại cảm thấy chút vị ngọt nơi đầu lưỡi. Và em nghĩ về anh, về em, về cái mà em gọi là “vị ngọt trong đắng”
Em- cô gái "vị đắng"
Một cô gái 19 tuổi đầy mộng mơ với vẻ ngoài ưa nhìn. Mọi người thường bảo, em là cô gái thông minh, tự tin và năng động. Em biết, nhiều cô bạn cùng trang lứa luôn ao ước có được những gì em đang sở hữu. Nhưng….
Ít ai biết rằng, cuộc sống và những gì xung quanh em toàn là vị đắng, nó không tươi đẹp và hoàn hảo như mọi người nghĩ.

Không khí gia đình luôn căng thẳng với những mầu thuẩn không thể hàn gắn. Đôi lúc em tưởng chừng đến nghẹt thở. Em nhó tiếng cười nói rơm rả của các thành viên trong gia đình. Nhưng rồi, chẳng ai nói với ai câu nào. Em luôn mơ về một bữa cơm gia đình nơi mọi người quây quần bên nhau. Những điều bình dị ấy, em không có được.
Rồi, 2 năm về trước, một cơn đau khủng khiếp lại ập đến
Căn bệnh quái ác ấy đã lấy của em tất cả : sức khỏe, trí nhớ và cả sự tự tin. Mọi thứ lệch khỏi quỹ đạo vốn có và rơi vào ngõ cụt không lối thoát.
Và ngày lúc ấy, một bàn tay đưa ra, kéo em thoát khỏi nỗi tuyệt vọng luôn hiện hữu.
Đúng với cái tên Cỏ Dại theo văn tự nhà Phật, dù mưa gió bão bùng, Cỏ Dại vẫn hồi sinh. Cỏ Dại không rực rỡ kiêu sa như những loài hoa khác, mà trái lại nó có một sức sống phi thường.
Thế nhưng, sau những biến cố đã xảy ra, Cỏ Dại đã mang trong mình một trái tim lạnh. Cỏ Dại tự khoác cho mình những cái gai,và chính những cái gai ấy khiến người khác đau !
Bên trong bông Cỏ Dại luôn có hình ảnh một bàn tay. Nhưng có lẽ, đó chỉ là sự kính trọng, biết ơn đôi bàn tay đã chìa ra đúng lúc, đã ra sức vun trồng cho Cỏ Dại ngày hôm nay.

 Anh – Chàng trai “vị ngọt”


Một chàng trai Xây Dựng nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng, mang trong mình một tâm hồn lãng mạn.
Anh là một chàng trai tài giỏi, năng động và thông minh với bao hoài bão đẹp. Đó là những gì mà đa số các cô gái luôn kiếm tìm.
Nhưng em không quan tâm điều đó. Em chỉ biết anh là một chàng trai chân thành. Luôn quan tâm, sẽ chia, động viên em từ những gì nhỏ nhất.
Anh có biết không? Cuộc sống của em vốn chỉ có  hai màu đen trắng tẻ nhạt, và anh đã mang đến cho em những gam màu mới. Đó là màu tím mộng mơ, là màu hồng tươi trẻ và cả màu xanh hi vọng nữa. Tất cả khiến em ấm lòng.

Dù áp lực học tập cùng khối lượng công việc rất lớn, anh vẫn luôn dành cho em thời gian nhiều nhất có thể. Em không vô tình, và em đủ tinh tế nhận ra điều ấy. Rằng tình cảm anh dành cho em nhiều hơn những gì em nghĩ.
Chính là anh đấy ! Anh đã cho em biết, trong cuộc sống này vẫn có vị ngọt, ngọt trong cái đắng ngắt luôn hiện hữu trong em.


Anh, em và những kỉ niệm !
Art Café tầng 2 …. Nơi anh và em bắt đầu những câu chuyện
Sunrise, tầng thượng … Tận hưởng cảnh Quy Nhơn về đêm chỉ có anh và em
Khai Tâm Quán, một buổi chiều mưa….Em kể anh nghe những thăng trầm và biến cố trong cuộc sống.
Hương Việt, một ngày trời nổi gió….Anh và em cùng sẽ chia những vui buồn trong cuộc sống.
Và bờ biền dài. Nơi anh và em cùng hò hẹn.
Ta gặp nhau thật tình cờ, mọi thứ đến quá bất ngờ.


Em là một cô gái mang trái tim lạnh, nhưng ….
Em cũng biết bật cười trước những tin nhắn vui đùa cùng anh
Em cũng biết xao động trước sự quan tâm chân thành từ anh
Em thấy chạnh lòng khi biết rằng có nhiều cô gái xứng đáng và tốt với anh hơn em
Em biết bật khóc khi nghĩ về anh, khi biết rằng em đối xử với anh tệ quá !
Quan trọng hơn tất cả, em không phải là gỗ đá đâu anh !
Đúng như anh nói, từng cái gai của bông cỏ dại đã bị anh bẽ gãy.

Kết :
                                                                                                       
Nếu thương em
Xin anh hãy đợi
Đợi một ngày nắng đẹp
Đợi cỏ dại hồi sinh !

Một ngày chung đôi